XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 33

 Chiếc Porche két một tiếng phanh lại, Mạc Tử Bắc điên cuồng hét lên. “Không!”

Tiếng hét vang vọng trong khe núi, anh lảo đảo đứng lên chạy tới đó. Chiếc Porche ngừng lại rồi tiếp tục đuổi theo chiếc taxi.

Nhìn thấy Giản Tiểu Bạch nhảy xuống xe, Ôn Hướng Đình bực bội kéo tay lái. Hắn tan gay lập tức lui về phía sau muốn cán lên người Giản Tiểu Bạch. Chiếc Porche dường như nhận ra được ý đồ của hắn liền lập tức nổ súng bắn nổ lốp xe.

 Mạc Tử Bắc ôm chặt lấy giản Tiểu Bạch. Cô đã ngất đi, trên cổ tay toàn là máu nhìn đến rợn cả người. Chân và mặt cũng bị trầy trụa. Mạc Tử Bắc đau lòng nhíu chặt mày không kịp nghĩ nhiều lập tức ôm lấy cô trước khi đưa lên trên xe mình. Người đàn ông trên chiếc Porche lái xe lướt tới, duy trì song song với chiếc taxi.

 Ôn Hướng Đình giơ súng lên, đột nhiên bắn về phía anh ta. Xe được thiết kế chống đạn nên người trong xe cong khóe môi lên cười. Số đạn của Ôn Hướng Đình cũng nhanh chóng dùng hết.

Cửa kính xe Porche thong thả hạ xuống. Ôn Hướng Đình hoảng sợ đưa mắt nhìn: “Mặt nạ vàng lại là mày?”

Phía sau cái mặt nạ ánh vàng rực rỡ là một đôi con ngươi đen sáng ngời, bên trong lóe sáng. Sau đó anh ta thong thả nâng cánh tay lên, bắn một phát súng.

 Ôn Hướng Đình chưa kịp suy nghĩ thì thái dương đã bị viên đạn xuyên thẳng qua. Máu tươi ào ạt chảy ra. Mặt nạ vàng chớp chớp mắt, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Mạc Tử Bắc đã ngồi vào trong xe, chuẩn bị chạy tới. Mặt nạ vàng đóng cửa sổ xe lại rồi nhanh chóng chạy xuống chân núi.

Lúc Mạc Tử Bắc đuổi tới nơi thì anh ta đã đi rất xa, nhìn thấy đầu Ôn Hướng Đình chảy máu, cả người đổ vào tay lái bất động. Anh đưa mắt nhìn Giản Tiểu Bạch ở sau xe liền không quan tâm nhiều mà chạy nhanh đưa cô đến bệnh viện.

Tâm trạng đủ mọi cảm xúc phức tạp vừa lo lắng vừa đau lòng vừa khổ sở. Lái xe cũng không xong, lần đầu tiên trong đời tay anh cầm tay lái mà run lên. Anh tự nói với mình: “Tiểu Bạch không sao! Cầu xin em không sao!”

 Anh thậm chí không kịp cảm ơn chiếc Porche, cũng không có tâm trạng để làm việc đó, anh chỉ muốn mau chóng đến bệnh viện. Chiếc xe phóng như bay trên con đường núi, chạy thật nhanh vào nội thành. Chiếc Porche đã không còn thấy bóng dáng kia vốn là một chiếc không có đăng ký. Tuy rằng ở đâu cũng thấy kỳ lạ nhưng vẫn không kịp nghĩ.

Chạy thẳng đến bệnh viện mà Giản Tiểu Bạch vẫn không tỉnh lại. Mạc Tử Bắc không kịp đến bãi đỗ xe mà trực tiếp dừng ở cửa đại sảnh bệnh viện. Ôm lấy Giản Tiểu Bạch chạy thẳng vào đại sảnh: “Tránh ra, bác sĩ đâu?”

 Anh điên cuồng hét lên, cánh tay Giản Tiểu Bạch vẫn còn chảy máu, mỗi một giọt máu chảy xuống đều khiến trái tim Mạc Tử Bắc thắt lại đau đớn. Từ trong phòng khám một y tá đẩy một cái giường di động chạy đến.

“Anh thả lên đi, chuyển vào phòng cấp cứu!”

 Mạc Tử Bắc lập tức nhẹ nhàng đặt Giản Tiểu Bạch lên, y tá đẩy giường đưa bọn họ đến phòng cấp cứu. Cuối cùng được đưa vào phòng mỗ, trái tim Mạc Tử Bắc lại không có phút giây nào để thở dốc.

 Lúc này điện thoại vang lên. Là một số lạ. “Anh Mạc, anh có đuổi kịp Tiểu Bạch không?”

Giọng nói của Hùng Lập Tân truyền đến, trong lòng Mạc Tử Bắc thắt lại một cái rồi nói thật: “Đuổi kịp rồi, hiện tại đang ở trong phòng mỗ. Cô ấy bị Ôn Hướng Đình bắt cóc!”

“Gì!” Hùng Lập Tân vội vàng hỏi: “Cô ấy không có việc gì chứ?”

“Cổ tay bị trúng đạn lại còn nhảy khỏi xe nữa, tôi không biết!” Nói đến vế sau giọng anh cũng khàn khàn, trong lòng cũng kìm không được mà khổ sở. Đều do anh mềm lòng, nếu sớm giải quyết Ôn Hướng Đình thì tốt rồi.

“Hai người ở đâu, bệnh viện nào? Tôi cùng Hiểu Tình sẽ đến đó!” Hùng Lập Tân hỏi.

 Mạc Tử Bắc báo địa chỉ.

 Nửa giờ sau Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình hớt hơ hớt hải chạy tới. Giản Tiểu Bạch vẫn chưa ra khỏi phòng mỗ.

“Sao lại thế này? Tiểu Bạch sao lại bị trúng đạn?” Lâm Hiểu Tình vội vàng hỏi, trong lòng rất là sốt ruột.

 Mạc Tử Bắc đau đớn từ trên ghế đứng lên, nửa tiếng này dài như cả một thế kỷ, anh không ngừng dày vò mình. “Đều do tôi, là tôi không bảo vệ cô ấy cho tốt!”

 Hùng Lập Tân đảo mắt qua mặt anh, chớp mắt lập tức ôn hòa nói: “Cũng không ai muốn như vậy. Lúc nãy trên đường trở về tôi nhìn thấy Ôn Hướng Đình đã chết rồi, cảnh sát đang xử lý việc này.”

 “Ừ! Hắn ta chết cũng đáng!” Mạc Tử Bắc phẫn hận nói.

“Haizz Tiểu Bạch đúng là khổ!” Lâm Hiểu Tình lo lắng thở dài: “Mạc Tử Bắc, đời này cậu ấy phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi. Anh lo mà đối xử tốt với cậu ấy, đừng làm tổn thương trái tim của cậu ấy nữa!”

Mạc Tử Bắc nhìn cô gái trước mắt, cô ấy lo lắng cho Tiểu Bạch điều này khiến anh rất cảm kích. “Tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, cô yên tâm đi!”

Trên mặt Hùng Lập Tân hiện lên một tia an ủi, anh ta cười: “Đừng lo lắng quá, cát nhân đều có thiên tướng. Cô ấy sẽ không sao đâu.”

 Lúc này đèn phòng mổ sáng lên. Cửa cũng theo đó mở ra, một bác sĩ vẻ mặt mỏi mệt đi ra. Mạc Tử Bắc trong lòng căng thẳng, trái tim cũng muốn vọt tới cổ họng, vội vàng hỏi: “Sao rồi bác sĩ?”

Chương 117: Lại có thai

Edit: Phong Vũ

“Bác sĩ, có sao không ạ?” Lâm Hiểu Tình nắm tay chồng mình, trong lòng bàn tay cũng nhịn không được mà ướt đẫm mồ hôi.

 Mạc Tử Bắc lại lo lắng, trái tim cũng vọt tới cổ họng.

Bác sĩ ngoại khoa đưa mắt nhìn ba người lắc đầu cười: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

 Ba người đồng thời nói: “Chúng tôi!”

 “Ai là cha đứa bé?”

“Hả?” Ba người đồng thời kinh hãi.

 Mạc Tử Bắc sau phút kinh ngạc thì mừng như điên: “Cô ấy có thai?”

 Anh quả thực không thể tin vào lỗ tai mình. Tiểu Bạch mang thai? Đó là không phải chứng tỏ anh lại lần nữa được làm cha. Trời ạ đến bây giờ anh còn chưa được gặp con mình nữa!

“Thai phụ cơ thể rất ổn, thai cũng rất khỏe mạnh. Đúng là kỳ lạ, bị ngã thảm như vậy mà vẫn không bị sảy. Có điều mọi người vẫn nên cẩn thận chút, đừng để bị va đập như thế nữa, ba tháng đầu là thời gian bào thai yếu ớt nhất phải cẩn thận gấp bội!”

“Cám ơn bác sĩ, cô ấy ổn chứ!” Mạc Tử Bắc vừa kinh hoảng vừa mừng như điên.

“Đã tỉnh rồi, nhưng mà về chuyện mang thai thì vẫn nên đến khoa phụ sản kiểm tra lại một lần đi. Tôi đã giảm thuốc gây tê đến mức thấp nhất. Cô ấy tỉnh là mọi người có thể vào thăm.” Bác sĩ mỉm cười một cái rồi quay đi.

“Mạc Tử Bắc, anh lại làm cho Tiểu Bạch mang thai?” Lâm Hiểu Tình cất giọng tràn đầy ghen tị và ngạc nhiên vui mừng.

 Cô nép vào lòng Hùng Lập Tân thì thầm: “Ông xã, em cũng muốn mang thai!”

 Hùng Lập Tân ôm vai cô: “Yên tâm đi! Năm nay em sẽ có cục cưng!”

“Thật hả?” Lâm Hiểu Tình ngẩng cái khuôn mặt đáng thương lên chăm chú nhìn Hùng Lập Tân, nhìn thấy trong mắt anh vẫn tao nhã như trước.

Hùng Lập Tân gật đầu: “Anh đã bao giờ gạt em chưa!”

 Lâm Hiểu Tình lập tức cười duyên gật đầu: “Nhưng mà năm nay cũng không còn bao nhiêu thời gian đâu á. Bây giờ đã là tháng chín còn có hơn ba tháng nữa là hết năm rồi. Nếu ông xã nói mà không giữ lời…”

Mới nói được đến đây thì Giản Tiểu Bạch đã được đẩy ra. Mạc Tử Bắc vui mừng xông lên. Nhưng mới chỉ liếc mắt nhìn cô một cái mà hốc mắt đã ươn ướt, ngơ ngác nói không nên lời, trong lòng mừng như điên, so với chính mình chết đi sống lại còn mãnh liệt hơn. Anh chỉ cúi đầu cất lên hai chữ: “Tiểu Bạch!”

 Giản Tiểu Bạch bởi vì hết thuốc tê mà đau đớn nhíu mày lại, nhìn thấy Mạc Tử Bắc bình an, trong lòng cô cũng an tâm, sau đó lại thấy oán trách.

“Tiểu Bạch!” Hùng Lập Tân, Lâm Hiểu Tình cũng đi tới, nhìn thấy cô không có việc gì mọi người đều rất vui vẻ.

“Cám ơn hai người đã đến, mình không sao.” Giản Tiểu Bạch không để ý tới Mạc Tử Bắc chỉ trò chuyện với Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân.

“Ác độc quá, dám dùng súng nữa!” Lâm Hiểu Tình nhìn cổ tay trái của cô bị băng bó một lớp trông giống như cái bánh chưng.

“Tiểu Bạch, em không có việc gì là tốt rồi! Làm anh sợ muốn chết!” Mạc Tử Bắc cầm tay phải của cô, Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc anh rồi rút tay mình ra.

 Mạc Tử Bắc xấu hổ cười cũng không để ý: “Em yên tâm đi! Ôn Hướng Đình chết rồi!”

 “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi. “Hắn ta chết như thế nào?”

 Mạc Tử Bắc lắc đầu. “Một chiếc Porche chạy tới nổ súng bắn chết hắn. Anh đang nghi ngờ chiếc xe này có liên quan đến em. Mỗi lần vào lúc nguy hiểm nhất đều có người cứu em!”

“Có liên quan đến tôi?” Giản Tiểu Bạch hô nhỏ.

 Hùng Lập Tân cười nói: “Chúng ta có phải là nên đến phòng bệnh trước không, ở đây nói chuyện phiếm hình như không ổn lắm đúng không?”

 Mạc Tử Bắc cũng cười bên miệng ẩn chứa nụ cười mị hoặc chúng sinh. Đến phòng bệnh.

“Anh gì ơi, ở chỗ chúng tôi có phòng bệnh đặc biệt, phòng loại a, phòng loại b còn có phòng bình thường. Bốn loại mọi người muốn ở phòng nào?” Y tá hỏi.

Còn không đợi Giản Tiểu Bạch mở miệng, Mạc Tử Bắc liền giành nói trước: “Phòng tốt nhất!”

“Vậy là phòng đặc biệt ạ! Phòng đặc biệt là phòng bệnh rất thoải mái!” Y tá cười rạng rỡ: “Anh đúng là khí phách!”

 Không biết vì sao nhìn thấy y tá niềm nở với Mạc Tử Bắc thì trong lòng cô thấy bực bội. “Tôi muốn ở phòng bình thường!” Cô chính là muốn làm ngược lại.

Mạc Tử Bắc xụ mặt xuống, nhìn về phía Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình cầu cứu. Bọn họ đều cười xoay mặt đi làm bộ như không nhìn thấy.

“Tiểu Bạch, năn nỉ em mà! Bây giờ em đâu còn một mình đâu phải nghe lời chứ!”

“Cái gì mà không còn một mình?” Giản Tiểu Bạch gầm nhẹ.

 Mạc Tử Bắc xảo trá cười hề hề nói cho cô biết: “Em có thai! Anh lại sắp được làm ba!”

“Gì!” Hoảng sợ mở to hai mắt, Giản Tiểu Bạch ngơ ngác của hồi lâu. Mãi đến khi bị đẩy vào phòng đặc biệt, từ trên giường mổ được bế xuống giường bệnh mà cô vẫn còn sững sờ, Mạc Tử Bắc vẻ mặt sủng nịch nhìn cô, vui vẻ hết sức.

Một hồi lâu sau, Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình cùng ngồi vào sô pha xem trò hay.

 Giản Tiểu Bạch đột nhiên la to: “Tôi không muốn mang thai! Tôi muốn nạo thai, tôi không bao giờ muốn sinh con nữa!”

“Ơ!” Mạc Tử Bắc nhíu chặt đầu mày: “Tiểu Bạch xin em đó, đừng vùng vẫy, như vậy không tốt cho thai. Đợi một chút, anh đi kêu bác sĩ phụ sản đến. Em phải nghe lời đó!” Mạc Tử Bắc an ủi Giản Tiểu Bạch giống như an ủi con nít vậy.

Nhưng vẻ mặt của cô vẫn chưa dịu xuống, cô thực buồn phiền trông rất khổ sở. Mạc Tử Bắc trong lòng cũng căng thẳng theo, dáng vẻ của cô trông rất không tình nguyện mang thai đứa con của anh nhưng không phải cô đã sinh một lần rồi sao? Sao còn phải để ý lần thứ hai!

“Tiểu Bạch, con trai chúng ta ở đâu? Hiện tại em bị thương, anh đi đón con đến, cả nhà chúng ta đoàn tụ!”

“Đón cái đầu anh ấy! Tôi muốn phá thai, tôi tuyệt đối không sinh con cho anh!” Giản Tiểu Bạch bướng bỉnh giống một đứa con nít.

 Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình mắt to trừng mắt nhỏ nhìn bàn tay Mạc Tử Bắc ướt đẫm mồ hồi, dáng vẻ rất tức cười.

“Nhìn anh ta ngốc như vậy anh đột nhiên thấy vui khi người ta gặp họa.” Hùng Lập Tân cười đến thực tà mị, lần đầu tiên anh ta có vẻ mặt như vậy, Lâm Hiểu Tình nhìn mà không khỏi choáng váng. “Nói vậy anh cũng không phải không ngại chuyện anh ta phá hoại Phong Trì?”

“Vụ phá hoại đó không phải là do anh ta tự cho mình là đúng quá sao. Bình thường một người đàn ông tự cho mình là đúng đều sẽ có một cô gái bướng bỉnh tới xử lí anh ta. Tiểu Bạch chính là kẻ thù của Mạc Tử Bắc. Được rồi, bà xã. Chúng ta đi thôi!”

 Hùng Lập Tân đứng lên kéo tay Lâm Hiểu Tình, nói với hai người đang cãi nhau: “Không có việc gì thì tốt rồi. Bây giờ bọn tôi về đây. Tiểu Bạch, em cứ yên tâm đi. Bọn anh sẽ làm tốt chuyện bọn anh nên làm. Em cứ an tâm mà dưỡng bệnh. Về phần đứa bé có muốn sinh ra hay không thì phải xem bản thân em thôi. Không ai có thể ép em, đúng không?”

 Hùng Lập Tân nháy mắt kéo Lâm Hiểu Tình đi ra. Mạc Tử Bắc sửng sốt nói với Giản Tiểu Bạch: “Anh ta có ý gì vậy? Đổ dầu vào lửa? Tiểu nhân quá!”

 Nhịn không được cúi đầu mắng, anh thực hối hận, quả đúng là lấy đá đập vào chân mình. Lúc trước vì sao phải thu mua người ta, đúng là ăn no rửng mỡ, hiện tại thì ngược lại người ta báo thù lại rồi. Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc anh một cái, bỉu môi không thèm nói nữa.

 Đi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hiểu Tình mới nói với Hùng Lập Tân: “Ông xã, em thấy anh bây giờ đã trở nên xấu xa rồi sao ấy, xấu xa hơn trước kia rất nhiều ấy?”

“Ha ha! Phải không? Xấu xa bao nhiêu?” Hùng Lập Tân tiến lại kề vào bên tai cô, phả hơi thở nong nóng vào tai Lâm Hiểu Tình. Cơ thể cô lại một trận tê dại.

“Bà xã, chúng ta về nhà tạo cục cưng đi!” Hùng Lập Tân ở cô bên tai lại thấp giọng nói.

 Sau đó liền nhìn thấy Lâm Hiểu Tình vẻ mặt thẹn thùng khoác chặt cánh tay anh ta đi ra khỏi bệnh viện.

Chương 118: Cầu hôn

Edit: Phong Vũ

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mạc Tử Bắc cùng giản Tiểu Bạch. Vẻ mặt anh dịu dàng ngồi ở bên giường nhìn cô nàng bé nhỏ trước mắt đang trề môi tức giận, lòng anh lại thấy cảm động. Cô mang thai đứa con của anh! Cuộc đời hóa ra có thể hạnh phúc mỹ mãn đẹp như thế? Vì sao phải lãng phí mất đoạn thời gian năm năm kia chứ?

“Tiểu Bạch!” Anh thử nói chuyện với cô.

 Giản Tiểu Bạch nằm ở trên giường bệnh, nhìn cánh tay trái bị thương, trên mu bàn tay còn cắm dây truyền dịch, nhớ đến vẫn có chút hoảng hốt khó mà bình tĩnh. Nhịn không được cô lại bắt đầu khóc thút thít. “Mạc Tử Bắc vì sao tôi mà gặp anh là lại xúi quấy như vậy, lần nào cũng là tôi xúi quẩy hết vậy?”

 Cô chu miệng bắt đầu khóc, Mạc Tử Bắc nhất thời có chút bối rối. “Ngoan, anh không phải cố ý. Anh cũng không biết hắn sẽ xuất hiện. Bây giờ hắn chết rồi sẽ không có chuyện gì nữa!”

 Mạc Tử Bắc ngồi ở mép giường giữ chặt tay phải của cô, đặt ở lên môi mình dịu dàng ấn xuống một nụ hôn. “Anh sẽ bảo vệ em. Sau này đừng rời khỏi tầm mắt của anh nữa!”

 Giản Tiểu Bạch được anh an ủi như vậy thì lại càng khóc hăng hơn. “Hu hu, Mạc Tử Bắc, tôi không muốn gặp anh!”

 Nếu sinh mệnh có thể thì cho tới bây giờ cô đúng là thật sự không muốn gặp phải gã này, cô chỉ muốn có cuộc sống của một người bình thường, cho dù cả đời cơm rau dưa cô cũng vui vẻ. Cuộc sống mà kinh tâm động phách như vậy cô thật sự rất sợ.

“Ngoan! Đừng khóc! Còn khóc nữa kính mắt sẽ rơi xuống đấy!”

 “Á!” Giản Tiểu Bạch mở đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, hàng lông mi thật dài đọng đầy bọt nước, trước mắt đúng là một đống mờ ảo.

“Đều là do anh hết!”

 Mạc Tử Bắc tiến lại, hôn lên gò má cô: “Anh sẽ cho em trả thù lại gấp bội, tuyệt đối không đánh trả!”

 Giản Tiểu Bạch giương mắt nhìn anh, trong con ngươi ngăm đen xinh đẹp trong nháy mắt có vẻ cảm động cũng rất xúc động. “Thật không?”

“Thật!” Mạc Tử Bắc lấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với cô. “Lấy anh đi! Tiểu Bạch!”

“Á!” Anh ấy đang cầu hôn sao?

Gương mặt dàn dụa nước mắt của Giản Tiểu Bạch cứng đờ, anh có thể vào lúc này mà cầu hôn cô, trong lòng cô kinh hoàng nói không nên lời, cảm giác này là vui sướng sao? Hình như không phải!

 Sau một chặng đường chịu nhiều gian khổ và cô đơn, một mình nuôi con, khó khăn cũng chỉ có mình biết, anh dựa vào cái gì mà vừa xuất hiện liền nhận con. Có phải dễ dàng cho anh quá hay không? Vì sao lòng cô lại mất cân bằng như thế?

“Tiểu Bạch! Lấy anh đi!” Mạc Tử Bắc lại nói.

“Không lấy!” Cô nhắm mắt lại. Trái tim vẫn không ngừng đập thình thịch.

“Anh ơi đến giờ thay thuốc rồi.” Y tá đi vào, trong tay cầm một gói dịch truyền to.

“Ối!” Mạc Tử Bắc chán nản gãi đầu.

 Vừa rồi là anh thật tâm, không chút giả dối. Sau một hồi mất rồi lại có, cảm giác vui mừng đến phát điên vẫn còn chất đầy trong ngực, anh chỉ muốn hoàn toàn có được cô, kết hôn dường như là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì cô có hai đứa con, anh cũng không thể để con mình cả đời là con rơi. Bởi vì chính bản thân anh đã trải qua rồi nên anh không thể để con mình cũng bị như vậy.

 “Anh ơi đợt lát nữa truyền xong anh nhớ ấn chuông một cái, tôi sẽ đến đổi thuốc.” Y tá sau khi thay thuốc xong thì dặn một câu, ánh mắt nhìn Mạc Tử Bắc cũng lóe lên vẻ thẹn thùng.

“Được, đây là thuốc gì?” Mạc Tử Bắc thuận miệng hỏi.

“Kháng sinh, bởi vì bị ngoại thương phải truyền kháng sinh để tiêu viêm.”

“Phải mấy ngày nữa mới có thể cắt chỉ?”

“Nhanh nhất cũng phải năm ngày! Miệng vết thương sẽ hơi thâm! Chú ý đừng để bị cảm hay đụng vào nước!”

“Ồ! Vậy có phải tôi phải năm ngày không được tắm không?” Giản Tiểu Bạch vừa nghe năm ngày liền nhịn không được trợn mắt, lần trước sinh mổ, tám ngày mới cắt chỉ, người cô cũng hôi rình.

“Đúng vậy có điều cô có thể lau người!” Y tá lại cười với Mạc Tử Bắc, xoay người rời đi.

 Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc Mạc Tử Bắc một cái, nhìn anh cùng y tá người ta tán gẫu thật sự vui vẻ trong lòng cô liền nổi giận.

“Không sao, anh sẽ giúp em lau người!” Anh xấu xa nói.

 Giản Tiểu Bạch lại trừng mắt liếc anh một cái, trong đôi mắt to sáng ngời tràn đầy khinh bỉ. “Anh sắc quá đó!”

“Anh mà không sắc sao em có thể mang thai chứ? Có phải không?

“Á!” Nghĩ đến chuyện mang thai Giản Tiểu Bạch liền buồn bực, lại mang thai vì sao phải mang thai? Nhưng mà cho dù nói thế nào trong lòng cô vẫn không nỡ phá thai. Cô chỉ là thấy anh làm cha dễ dàng như vậy thì trong lòng mất căng bằng mà thôi.

“Tiểu Bạch, dáng vẻ con thế nào? Nói cho anh biết được không?” Mạc Tử Bắc lại nghĩ đến cậu con trai mình chưa từng gặp mặt kia.

“Nó là con tôi, đâu có liên quan đến anh. Gì dù nó cũng họ Giản chứ không phải họ Mạc.”

 Mạc Tử Bắc cũng không giận, vuốt vuốt mái tóc của cô cười hỏi: “Họ Giản cũng không sao, em nói cho anh biết dáng vẻ nó thế nào được không? Giống anh hay là giống em?”

 Giản Tiểu Bạch nhìn anh không hề giận dữ thì lại nhớ tới gương mặt nhỏ bé của con và anh giống nhau đến chín phần mà trong lòng vẫn cảm thán tạo hóa thật vĩ đại.

Mấy thứ về di truyền cô cũng không rõ nhưng trong mạch máu của con trai đang chảy dòng máu của Mạc Tử Bắc đó là sự thật không ai có thể thay đổi được. “Nó nhìn giống anh!”

 Giản Tiểu Bạch rốt cuộc vẫn nói cho anh biết con trai nhìn giống Mạc Tử Bắc, nhưng điều này lại khiến cô rất khó vì sao lại không thể giống cô chứ?

“Thật hả?” Mạc Tử Bắc ở trong đầu cố gắng tưởng tượng vẻ mặt đó, trên gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ: “Khi nào thì anh có thể gặp con?”

“Chuyện này thì phải xem biểu hiện của anh. Tôi còn phải hỏi nó một chút, nếu nó không muốn gặp anh vậy thì không được gặp.” Giản Tiểu Bạch bịa một cái lý do.

Nếu Thiên Thiên biết mình có ba còn không nhảy cẫng lên sao. Thằng nhóc Thiên Thiên này suốt ngày quấn lấy Mai Thiếu Khanh gọi ba, có thể thấy trong lòng nó vẫn rất hy vọng mình có ba. Chỉ là haizz!

“Được, về sau em nói cái gì thì anh sẽ nghe cái đó, lấy anh đi! Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc lại thâm tình chân thành cầu hôn.

 Giản Tiểu Bạch trong lòng không được tự nhiên cứ như vậy mà cầu hôn thì dựa vào cái gì bắt cô phải đồng ý. Không yêu, không nhẫn, cái gì cũng không. Cô bị thương khắp người rồi mà còn cầu hôn suông, lại còn lời thêm hai thằng nhóc. Vậy tốt quá đi chứ?

“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc nhìn thấy vẻ âm tình bất định trên mặt cô thì trong lòng rất là lo lắng. “Em đồng ý đi!”

“Không lấy! Không lấy là không lấy!” Giản Tiểu Bạch lại nhắm mắt lại.

 Mạc Tử Bắc chẳng còn cách nào đành phải nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô mà thở dài. Lúc này điện thoại vang lên. Mở ra lại thấy là Doãn Đằng Nhân.

“Nhân!”

“Mạc, Ôn Hướng Đình chết rồi. Mình đã đến sở cảnh sát xác định viên đạn là hàng tự tạo, cảnh sát đang truy tìm hung thủ. Mình sẽ giúp cậu thu xếp! Yên tâm đi.”

“Ừ! Cám ơn!”

“Hai người không sao chứ?”

“Tiểu Bạch bị thương, bọn mình đang ở bệnh viện, qua vài ngày nữa mới xuất viện.”

“! Mình đến thăm hai người!”

“Nhân!”

 Mạc Tử Bắc vừa định nói không cần thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Ngoái đầu lại nhìn Giản Tiểu Bạch, anh cười nói: “Nhân muốn tới thăm chúng ta!”

“Cái tên gay thối tha đó!” Giản Tiểu Bạch cười nhạt.

“? Ha ha!” Mạc Tử Bắc nhịn không được cười to. Tiểu Bạch lại còn nói Doãn Đằng Nhân là gay, nếu bị Doãn Đằng Nhân biết được nhất định sẽ điên mất.

 Giản Tiểu Bạch nhìn anh cười thì cũng nhịn không được nở nụ cười, không cẩn thận động phải cánh tay: “Đau quá.” Khuôn mặt lập tức nhíu lại.

“Sao vậy?” Mạc Tử Bắc ngừng cười vẻ mặt lo lắng.

 “Đau!” Khuôn mặt của cô trắng bệch

“Đau quá!”

 “Xin lỗi!” Anh dịu dàng nói: “Đều là anh hại em như vậy!”

 Nghe thấy anh xin lỗi dưới đáy lòng cô làm cái mặt quỷ. Gã tự đại này cũng có thể xin lỗi, thích thật! Nhịn không được nhếch môi lên nở nụ cười.

Chương 119: Cuối cùng cũng gặp con trai

Edit: Phong Vũ

Vào lúc này điện thoại Mạc Tử Bắc lại vang lên. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Lâm Hiểu Tình: “Mạc Tử Bắc, đưa điện thoại cho Tiểu Bạch đi, tôi có chút việc!”

“Tìm em này!” Mạc Tử Bắc chỉ chỉ điện thoại.

 Cô cục cựa người, cánh tay lại truyền đến một cơn đau đớn. Cô nhịn không được mà rên một tiếng: “Ai tìm tôi?”

“Lâm Hiểu Tình!”

 Anh đưa điện thoại tới bên tai cô: “Tiểu Bạch. Mình với cậu nói mà Thiên Thiên không chịu nghe, buổi chiều cô gái bên nhà trẻ gọi điện tới nói nó đang khóc um sùm lên đấy!”

“Gì! Vậy phải làm sao?” Giản Tiểu Bạch dưới tình thế cấp bách thiếu chút nữa thì ngồi bật dậy.

“Bây giờ mình đi đón nó rồi dẫn nó đến gặp cậu được không?” Lâm Hiểu Tình hỏi.

“Nhưng mà mình phải làm sao, bây giờ mình không thể hoạt động được!”

 “Không phải còn có ba của nhóc ở đó sao?” Lâm Hiểu Tình hỏi lại.

“Không phải chứ! Mình không muốn nhanh như vậy!”

“Mặc kệ, mình không giữ con trai cậu được nữa rồi. Giờ phải đi đón nó đây, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi. Nửa giờ sau mình sẽ đưa đến.” Điện thoại cúp cái rụp.

Mạc Tử Bắc không nghe thấy các cô nói gì nên nhịn không được hỏi: “Sao thế?”

“Không có việc gì!” Giản Tiểu Bạch muốn chết quách cho rồi, cô không nghĩ Thiên Thiên sẽ cáu kỉnh đều do cô thả cậu nhóc lâu quá. Tên nhóc đó nhất định là giận rồi mới có thể không phối hợp như vậy.

“Lát nữa con anh sẽ tới!” Cô bày ra vẻ mặt rất không tình nguyện nói với anh.

“Thật hả?” Nỗi mừng rỡ như điên lan khắp gương mặt Mạc Tử Bắc.

 Giản Tiểu Bạch nhìn mà không cách nào chịu nổi cái vẻ mặt đó của anh. Khuôn mặt tuấn tú lại có thể hiện lên vẻ rạng rõ của người làm cha.

“Khi nào vậy?” Mạc Tử Bắc theo bản năng sửa sang lại quần áo rồi chạy vào buồng vệ sinh soi gương, rửa mặt, nhìn khuôn mặt coi như đẹp trai trong gương mà bất an đi ra.

 Giản Tiểu Bạch vẫn nhìn động tác của anh rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .